Bản thảo thứ nhất Hội nghị Lập hiến (Hoa Kỳ)

Đại hội ngừng họp từ ngày 26 tháng 7 đến ngày 6 tháng 8 để đợi Uỷ ban Nội dung soạn xong bản thảo thứ nhất của Hiến pháp. John Rutledge là chủ tịch, nhũng thành viên khác bao gồm Edmund Randolph, Oliver Ellsworth, James Wilson, và Nathaniel Gorham.

Uỷ ban không ghi chép công việc, nhưng ba tài liệu quan trọng còn sót lại cho thấy[112]:168 uỷ ban dùng Kế hoạch Virginia ban đầu, các quyết định sửa đổi của Đại hội, cùng những nguồn khác, như Các điều khoản Hợp bang, hiến pháp các bang, và thậm chí kế hoạch của Charles Pinckney, để viết ra bản thảo,[113][112]:165 tác giả David O. Stewart khen là “công trình cóp chép xuất sắc.”[112]:165

Uỷ ban soạn theo hai nguyên tắc: Hiến pháp chỉ nên bao gồm các điều khoản cần có, tránh lặt vặt và phải dễ hiểu, chính xác.[114]

Phần lớn báo cáo là sáng kiến của uỷ ban. Uỷ ban đoán đúng là Đại hội sẽ không phản đối những điều uỷ ban thêm vào, cho nên bản cuối cùng của Hiến pháp bao gồm nhiều điểm không mang ra tranh luận.[112]:169 Ví dụ: uỷ ban viết các nghị sĩ không phải chịu trách nhiệm về ý kiến đưa ra ở Quốc hội và các quy tắc tổ chức Hạ nghị viện, Thượng nghị viện.

Tuy nhiên, uỷ ban cũng vượt ra ngoài quyết định của Đại hội, tăng cường các bang và làm suy yếu chính phủ quốc gia theo sự thúc giục của Rutledge. Ông từng làm thống đốc bang và chủ trương hạn chế quyền lực của chính phủ quốc gia, tuy chấp nhận chính phủ mới phải mạnh hơn chính phủ Hợp bang. Stewart nhận định, uỷ ban “chiếm đoạt” Hiến pháp, sửa lại các điểm quan trọng mà Đại hội quyết định rồi, và thêm vào một số điều khoản sâu rộng chưa hề mang ra thảo luận.[112]:165

Trước hết, Rutledge đề nghị cắt giảm mạnh quyền làm luật về cơ bản là vô hạn của Quốc hội. Uỷ ban quyết định ghi rõ 18 quyền như đánh thuế, làm hiệp ước, tuyên chiến, và lập cục bưu chính, phần nhiều mượn của Các điều khoản Hợp bang.[115][112]:170–71 Không ít uỷ viên phản đối sự thay đổi. Về sau, uỷ ban thêm vào điều khoản cho phép Quốc hội “xây dựng mọi điều luật cần thiết và phù hợp để thực thi những quyền lực nói trên, cũng như tất cả những quyền lực khác đã được Hiến pháp này trao cho Nhà nước Hoa Kỳ, hoặc cho bất cứ một cơ quan và quan chức nào khác của Nhà nước.”[116][112]:171–72 Cũng hạn chế quyền lực các bang tám cách, như cấm tự lập hiệp ước với nước ngoài và phát hành tiền riêng.[117][112]:172 Ngoài ra, sửa lại điều khoản về địa vị của pháp luật liên bang, liên bang và các bang mà trái nhau thì liên bang sẽ được ưu tiên.[112]:172 Đại hội chấp nhận các thay đổi, đặt ra quan hệ giữa chính phủ liên bang và các bang.[112]:172

Tranh cãi bùng nổ về các điểm liên quan tới vấn đề nô lệ trong bản báo cáo. Nguyên là Pinckney cảnh cáo Đại hội sẽ có hậu quả nghiêm trọng nếu bản thảo không bảo vệ chế độ nô lệ ở các bang miền Nam hay cho phép chính phủ liên bang đánh thuế hàng xuất khẩu nông sản miền Nam vào ngày đại hội đồng ý thiết lập uỷ ban.[118][112]:173 Uỷ ban viết ba điều khoản hạn chế rõ ràng quyền lực của Quốc hội, có lợi cho miền Nam: Quốc hội mãi mãi không được can thiệp vào việc buôn bán nô lệ, không được đánh thuế hàng xuất khẩu, và cần phải có đa số 2/3 cả hai viện Quốc hội tán thành để thông qua bất cứ luật nào đánh thuế quan hay đặt ra hạn ngạch để quản lí ngoại thương. Các đại biểu miền Bắc và phe bãi nô nổi giận.[119][112]:173–74

Bản báo cáo của uỷ ban là kế hoạch lập hiến khả thi đầu tiên. Ngay cả sau khi ra báo cáo, uỷ ban vẫn họp cho đến đầu tháng 9.